Chương 311

Ánh nắng xuyên qua rèm cửa màu xanh nhạt, chiếu lên giường khi Trần Tiểu Bạch mở mắt.

Cô nhìn lên trần nhà, như thường lệ suy nghĩ “Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì” rồi mới lười biếng ngồi dậy, lấy điện thoại ra xem giờ.

Bảy giờ rưỡi sáng.

Thường thì vào giờ này, cô đã tới cửa công ty rồi...