CHƯƠNG MỘT TRĂM BỐN MƯƠI BỐN

"Amore," tôi cảm thấy ai đó lay tôi dậy, và tôi lùi lại. Tôi rên rỉ, vùi đầu sâu hơn vào gối. "Dậy đi, em yêu, em phải dậy thôi." Đó là Sin; ngón tay anh ấy lướt nhẹ trên mặt tôi.

"Không," tôi than vãn. "Em muốn ngủ thêm." Tôi nghe tiếng cười khàn của anh ấy.

"Anh biết, em yêu, nhưng đã 12 giờ trưa ...