126. Anh ấy không xấu xa

Chiếc giày vải của tôi cứ không ngừng gõ nhịp trên mặt đường nhựa ấm, tạo ra những tiếng thịch nhỏ. Tôi hoàn toàn không biết mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Một phút. Hoặc có thể là một giờ. Cũng chẳng quan trọng. Tôi thậm chí không quay lại lớp học. Cũng chẳng buồn lấy đồ từ tủ khóa. Tôi chỉ có điện ...