Trọng lượng của sự chờ đợi

Tristan’s POV

Tôi ngồi cúi gập người trên ghế ở khu vực chờ, khuỷu tay tựa lên đầu gối, đầu gục vào tay. Mỗi giây trôi qua như cào xé thần kinh tôi bằng giấy nhám. Elona đang ở đâu đó sau những bức tường kia, nhợt nhạt, yếu ớt và bất tỉnh.

Tôi thậm chí không nhận ra Cris đã đến cho đến khi cảm ...

Đăng nhập và tiếp tục đọc