Phong bì

Tristan’s POV

Những nốt cuối cùng của bản piano vang vọng qua khán phòng như nhịp tim lắng đọng sau cơn bão. Ngón tay tôi lướt qua các phím đàn lâu hơn một chút so với cần thiết, giữ lại âm cuối cùng như thể nó neo tôi lại tại chỗ. Rồi tôi từ từ đứng lên, cúi chào trước những tràng pháo tay vang...

Đăng nhập và tiếp tục đọc