Chương 164

Sau đó mẹ tôi trở về, khóc và nói xin lỗi tôi, rồi đưa tôi về nhà họ Chúc. Lúc đó tôi nghĩ, có lẽ cuối cùng cũng có người thương mình rồi.”

“Lần đầu tiên thấy cậu, tôi thấy cậu khá buồn cười. Rõ ràng mềm yếu vậy mà lại cố gắng làm mặt lạnh. Giống hệt bố cậu, nói chuyện cũng như người lớn. Nhưng chẳn...

Đăng nhập và tiếp tục đọc