Chương 1681

Tôi lao tới trước, vội vàng đỡ lấy đội trưởng.

Nhưng vết thương của anh ấy quá nặng, chỉ còn cách cái chết một hơi thở.

Anh ấy nắm chặt lấy cổ áo tôi, mắt trợn trừng, mặt đỏ bừng, mãi mới thốt ra được một chữ.

“Đi!”

Lời vừa dứt, tay anh ấy buông thõng xuống, trút hơi thở cuối cùng.

“Anh Trần Hạo!”

L...

Đăng nhập và tiếp tục đọc