Chương 1957

Vừa rồi đi vội quá, đến lúc này tôi mới để ý thấy, hóa ra anh ta cũng bị thương, máu chảy không ngừng từ đùi.

"Sao thế?"

Tôi không kiềm được mà cười nhạt một tiếng, dù gì lúc cửa mở, anh ta chạy nhanh như chớp, giờ lại co rúm lại như chó.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của anh ta rõ ràng không chỉ bị đạn ...

Đăng nhập và tiếp tục đọc