Chương 229

Anh ta lẩm bẩm, "Thật đẹp, đẹp đến mức không có chút hơi thở của cuộc sống, đẹp đến mức lòng tôi trống rỗng."

"Trống cái đầu cậu ấy." Phương Gia Uyên đỏ mặt, giơ tay lên, xấu hổ đẩy đầu Lưu Minh Dương đang tiến lại gần.

Nhưng cô quên mất tay mình đầy bột mì, thế là xong, trán Lưu Minh Dương bị dín...

Đăng nhập và tiếp tục đọc