nghiền

“Cậu chắc là sẽ ổn khi ở một mình chứ?” Andrew hỏi, nhìn như thể không tin một lời nào tôi nói.

“Tớ chắc chắn mà, Caudly,” tôi trêu chọc, gọi anh bằng cái tên mà người hầu đã gọi anh trước đó.

Anh rên rỉ. “Thôi đi, không vui đâu,” anh nói, trông như đang cố nén lại.

“Tớ…”

“Samantha!!!!” anh thở ...

Đăng nhập và tiếp tục đọc