Chương 17

Mãi nửa tiếng sau, Bảo Cúc mới ngừng khóc. Long cúi đầu nhìn, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt của Bảo Cúc, giọng nói đầy ân cần.

"Chị Bảo Cúc, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ chị."

Bảo Cúc không nói gì, mắt vô hồn, không biết đang nghĩ gì trong đầu. Long thấy vậy, cũng không biết phải an ủi thế ...