Chương 167

Mộng Ngữ má đào đỏ bừng như lửa, chỉ cảm thấy từng đợt mềm nhũn chưa từng trải qua nhưng lại tuyệt vời không thể tả xâm chiếm, cả người không còn chút sức lực nào, mềm rũ xuống, chiếc mũi nhỏ xinh phát ra một tiếng rên khẽ đầy thẹn thùng.

Nghỉ ngơi một lúc lâu mới mở mắt, làm nũng nói: "Anh xấu, an...