Chương 830

Con đường này rất quen thuộc, chỉ cần chạy thêm một đoạn nữa là về tới nhà. Nhưng đám du côn phía sau vẫn bám theo không rời, và dường như Thảo Nguyên cũng đã kiệt sức, khuôn mặt đỏ bừng, mũi lấm tấm mồ hôi, rõ ràng là sắp hết sức.

Tôi quyết tâm, đột ngột nắm lấy eo thon của Thảo Nguyên, một tay vò...