Chương 222

Nhưng chưa kịp để tôi mở miệng, Hào Tử đã nói xong, rồi chị Hồng bảo tôi nhanh chóng làm việc, sau đó dẫn người quay lưng rời đi ngay.

Nhìn Hào Tử biến mất trong màn đêm, lòng tôi có một cảm giác khó tả.

Một mặt thì cảm kích anh ấy đã cứu tôi, mặt khác lại có chút sợ hãi trước sự tàn nhẫn củ...